Sau 5 lần chạy lọc ảo, Đại học Công nghiệp Dệt may Hà Nội quyết định điểm trúng tuyển theo điểm thi đánh giá năng lực (ĐGNL) và điểm thi tốt nghiệp THPT. Công bố điểm chuẩn đại học: Các trường đại học ngành Công Thương sẽ hoàn thành sớm Tra cứu điểm chuẩn Tiểu Sử Nhạc Sĩ. Tiểu Sử Nghệ Sĩ. Tiểu Sử Ca Sĩ » Tiểu Sử Duy Khánh. Duy Khánh (1938-2003) tên thật là Nguyễn văn Diệp, sinh năm 1938 tại Quảng Trị. Anh khởi nghiệp là một ca sĩ từ năm 1954 rồi mới chuyển qua viết nhạc từ những năm đầu thập niên 60. Anh là một người Nghĩa của từ đường lang trong Tiếng Việt - duong lang- Đời Trần Phế Đế, có người lộ Bắc Giang là Nguyễn Bồ xưng là Đường Lang Tử Y, dùng pháp thuật tiếm hiệu xưng vương làm loạn, sau bị giết Đại Đường Tiểu Lang Trung ( Mộc Dật) Chương 479 : Ta là tiểu lang trung:- Ta bao năm qua làm trâu làm ngựa cho ông, chuyện khó khăn khổ cực nào cũng làm, còn ông? Ông bao giờ khen ta một câu chưa, làm sai thì suốt ngày chửi mắng, đã thế muốn truyền tước vị cho đệ đệ ta, ta một lòng một dạ vì cái nhà này, rốt Đái tháo đường tuýp 2 - kẻ giết người thầm lặng Theo TS.BS Lý Đại Lương, Giảng viên Khoa Y, Đại học Quốc Gia TPHCM, các bác sĩ nội tiết thời gian gần đây tiếp nhận ngày càng nhiều bệnh nhân trẻ tuổi nhưng đã mắc ĐTĐ túyp 2, thậm chí có những người chưa đến 20 tuổi. Trong khi trước đó, phần lớn bệnh nhân được phát hiện mắc bệnh ở độ tuổi ngoài 40. cash. Nói tới Mộc Dật có lẽ đa phần bạn đọc không còn lạ nữa, từ Nạp Thiếp Ký tới Hình Danh Sư Gia, Tống Y... Mộc Dật tạo nên tên tuổi của mình cùng phong cách truyện riêng biệt. Cùng thưởng thức tác phẩm Đại ĐườngTiểu Lang Trung, bộ truyện mang đậm nét đặc trưng của tác giả, qua lời văn của dịch giả gạo cội năm đầu Đại Đường khai quốc, trong huyện thành Thạch Kính có một hiệu thuốc tên Quý Chi Đường, chủ hiệu thuốc Tả Quý y thuật bình thường, thê tử Lương thị nhu nhược nhút nhát, nhi nữ đanh đá thương đệ đệ, cả nhà sinh hoạt hết sức gian nan, hiệu thuốc ít khách đổ bể tới nơi. Cuối năm rồi trong nhà chỉ có banh bao đen trộn rau dại, còn bị chủ nhà đòi nợ, không nộp được tiền sẽ đuổi khỏi nhà...Tả Thiếu Dương là nhi tử độc nhất của nhà đó, từ đây y bước trên con đường hành y đầy chông gai, cũng không thiếu bóng hồng bầu bạn.*** Truyện có rất nhiều chi tiết không theo nguyên tác. Miêu Bội Lan theo Tả Thiếu Dương đi xuyên qua ngõa thị, một con phố, rẽ vào cái ngõ nhỏ, trên đường đi, Tả Thiếu Dương dò hỏi nhà nàng ở đâu, trong nhà có những ai, thường ngày làm những gì, Miêu Bội Lan chỉ gật hoặc lắc, không đáp, nếu không phải biết nàng ít nói, Tả Thiếu Dương còn nghĩ nàng vẫn giận Quý Chi Đường rồi mà Tả Thiếu Dương không khai thác được thêm thông tin gì về Miêu Bội Lan, còn bực bội thầm gọi nàng là Á Miêu Mèo câm. Đến cửa, Tả Thiếu Dương gọi lớn - Mẹ! Cha bảo con mua củi về, để ở đâu bây giờ?Bên trong truyền ra giọng Hồi Hương - Đệ đệ về rồi à, mẹ đang bận, củi cứ cho vào bếp ấy, đã chẻ chưa? ... Ấy, là cô nương à? Hồi Hương đi ra nhìn thấy cô nương lần trước cứu đệ đệ mình, mừng rỡ - Mau, mau, mời vào ngồi. Đệ đệ, không biết giúp người ta tháo củi xuống, bó củi lớn thế Đúng, Thiếu Dương vội đi tới giúp, nhưng Miêu Bội Lan đã khéo léo gánh củi lách người đi vào đại sảnh, sau đó tới thẳng nhà bếp, rút cái đòn gánh cắm ở giữa, đặt hai bó củi xuống đất, dùng chân dẫm lên, rút bên hông ra một thanh đao, chém đứt giây mây to như cổ tay, cầm một đoạn củi lên, bổ rắc một cái, thanh củi chẻ làm đôi rất ngọt, không tưởng tượng con dao trông lưỡi sứt mẻ thể kia mà bổ bủi ngọt như Hương đứng ở cửa bếp nói - Cô nương, không cần đâu, để chúng tôi tự chẻ cũng được, cô ra phòng ngoài uống ít nước Bội Lan lắc đầu, tay không dừng lại chút Thiếu Dương đứng đó cũng chẳng giúp được gì, bếp nhà y thì chật, Miêu Bội Lan ở bên trong bổ đống củi lớn, ngay cả giúp xếp củi không có chỗ, chỉ đành cùng Hồi Hương đứng ở cửa nhìn nàng làm Không phải chứ, sáng nay mới hỏi chuyện Tiểu Muội, bây giờ lại đưa về cô gái khác, đệ muốn có tức phụ tới mức đó sao?Tỷ tỷ thật lắm chuyện, Tả Thiếu Dương hỏi nhỏ lảng đi - Tỷ, buổi sáng đã bàn nhau tỷ tới Huệ Dân Đường xem xét tình hình mà, sao tỷ không đi?- Ai nói tỷ không đi? Tỷ đây còn cải trang ngồi uống trà suốt cả sáng đau bụng, trưa về ăn cơm, định bắt tỷ ôm bụng đói ngồi canh ở đó à? Hồi Hương đanh đá chỉ cái mũ rộng vành buông lụa che để trên bàn, rồi hạ thấp giọng đánh mắt về phía bếp- Vậy tỷ có phát hiện ra cái gì không?- Suốt cả buổi sáng thấy một nhà đưa một lão phụ nhân tới khám bệnh, khóc lóc sụt sùi tới rồi khóc lóc sụt sùi đi, nghe ngóng chút bảo hết chữa Thiếu Dương ngạc nhiên đáp - Sao tỷ không tới gọi Không Vì sao?- Nhà đấy nghèo lắm, quần áo rách rưới, chữa được cũng chẳng có tiền Là người nhà nghèo sao?- Đúng, mục đích của chúng ta là kiếm tiền trả tiền thuê phòng, tránh bị đuổi khỏi nhà, chúng ta có chữa được cũng chẳng có tiền. Đương nhiên nói vậy cũng hơi thất đức, có điều người ta lại chẳng tới nhờ chúng ta chữa trị, chiến tranh loạn lạc đói kém, người chết đầy ra đấy, ai mà quản hết Thiếu Dương có chút ảm đạm, tỷ tỷ nói rất thật, y sống trong thể giới hòa bình, vật chất dư dả, không có tư cách đánh giá chuyện này, y tự thuyết phục mình, ngay cả danh y Huệ Dân Đường còn không chữa được cơ mà, mình chắc gì đã chữa được trong lòng cố bào chữa như thế, nhưng người cứ như mất hết tinh thần, lại có chút nóng nảy bực dọc, Tả Thiếu Dương đi ra ngoài đại sảnh ngồi, tiếng chẻ củi đều đặn truyền vào tai, nghĩ một lúc quay lại cửa bếp - Tỷ tỷ, nhà bệnh nhân đó ở đâu?- Làm cái gì? Hồi Hương nhíu mày- Đệ ... Đệ muốn đi xem sao, nếu có thể giúp được họ là chuyện Đệ? Tạm thời không nói đệ ôm rơm rặm bụng, lo chuyện bao đồng thiên hạ, ngay cả Huệ Dân Đường không chữa được, đệ chữa được không, chẳng may chết người, người ta đòi bồi thường, thì lòng tốt của đệ thành ra hại gia đình mình đấy có biết không hả? Hồi Hương không tán đồng- Đệ chỉ đi xem sao, trị được thì tốt, đệ không miễn cưỡng đâu, không để mình bị cuốn Hương phất tay - Bỏ đi, đừng chọc vào chuyện Tỷ, đệ làm nghề y, không biết thì thôi, biết rồi không thể nhìn người chết mà ngó lơ không mảy may động lòng được ... Hơn nữa, ai bảo tỷ nói Hương bĩu môi - Được, được, tỷ không biết nhà họ ở đâu, bọn họ nghe nói không chữa được là khóc lóc đi rồi, tỷ cũng không hỏi, nguyên nhân vì sao không hỏi thì đệ biết rồi Tỷ không nhìn xem họ đi đâu à?- Nhìn không có nghĩa là biết. Đệ, đừng nói là tỷ không biết thật, có biết thì tỷ cũng không nói đâu. Nhà ta đủ phiền toái rồi, đệ đừng rước thêm chuyện vào người khi hai tỷ đệ bọn họ nói chuyện thì Miêu Bội Lan đã chẻ xong hết đống củi, còn sắp xếp chỉnh tề ở một bên, dắt dao chẻ củi vào bên Hương ra ngoài rót cốc nước mang tới - Cám ơn cô nương, uống cốc nước cho đở Bội Lan nhận lấy cốc nước, nhoẻn miệng cười rất tươi, uống một hơi hết cốc nước, liếc Tả Thiếu Dương không biết có chuyện gì mà đứng ngây đó, nàng không hỏi trả lại đi ra Hương lại nói - Cô nương, ngồi nghỉ một chút rồi hẵng Bội Lan chỉ lắc đầu, rảo bước đi nhanh Thiếu Dương bấy giờ như bừng tình, định gọi nàng thì nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, rồi một đám người hớt ha hớt hải tràn vào đại sảnh, hán tử y phục lam lũ cõng theo một lão phụ, lão phụ này cao lớn, lại còn béo, nằm trên lưng muốn đè gãy lưng hán tử, hai tay buông thõng trước ngực hắn, mềm nhũn, đong đưa qua lại, như đang từ biệt thế Lang trung! Lang trung ở đâu? Giúp với, mau cứu Bội Lan đi được nửa chừng thấy thế thì quay trở lại, hớt hải hỏi - Lý đại ca, xảy ra chuyện gì?Một thanh niên trong nhóm người đó nhìn thấy nàng hỏi - Bội Lan, muội cũng tới đây xem bệnh à? Bà bà ta đột nhiên bị bệnh, tới tìm Tả lang trung trị bệnh, Tả lang trung đâu?Tả Thiếu Dương đi nhanh ra - Mau mau đưa người bệnh vào đây đặt xuống ... Bội Lan cô nương quen họ?Miêu Bội Lan gật đầu - Đây là Lý đại nương cũng là người ở Mai ra là nàng là người ở Mai Thôn mà hôm qua cha con họ tới xem bệnh, rốt cuộc cũng biết nơi ở của nàng rồi, nhưng Tả Thiếu Dương phải tạm hoãn niềm vui đó lại - Người bệnh làm sao?Hán tử đi đầu là Lý Đại Tráng con cả trong bốn đứa con của Lý đại nương, lấy tên lần lượt từ Đại Tráng cho tới Tứ Tráng, mà quả đúng là người cũng như tên, bốn huynh đệ họ Lý ai nấy đều cao lớn vạm vỡ, trời lạnh thế này mặc độc cái áo cộc tay mà không thấy Đại Tráng không đáp mà hỏi - Tiểu huynh đệ, xin hỏi Tả lang trung đâu, mẹ ta bệnh nặng sắp chết rồi, Tả lang trung lão nhân gia đâu? Đâu Chính là Cậu? Lý Đại Tráng nhìn Tả Thiếu Dương với ánh mắt tỏ sự hoài nghi không cần che này Tả Thiếu Dương có đã chuẩn bị tư tưởng rồi, đây là đãi ngộ với lang trung trẻ - Ta là tiểu lang trung, huynh tìm cha ta, cha ta đang ở Ngõa thị ... Người bệnh làm sao?Lý Đại Tráng không hề tin y - Tiểu huynh đệ, phiền đi gọi lão nhân gia với, làm phiền tiểu huynh nhân tình trạng khẩn cấp, Tả Thiếu Dương không thể đi, quay sang bảo Hồi Hương - Tỷ, tỷ giúp đệ gọi cha đi, đệ ở lại theo dõi tình hình bệnh nhân. Hồi Hương kéo y lại, vừa háy mắt vừa nói lớn - Cha ta chỉ chữa được mấy bệnh cảm cúm đau đầu sổ mũi thôi, bệnh nặng thế này cha ta không giúp được gì đâu, các vị tìm y quán khác đi, đừng làm lỡ dở chuyện chữa bệnh. Nói tới Mộc Dật có lẽ đa phần bạn đọc không còn lạ nữa, từ Nạp Thiếp Ký tới Hình Danh Sư Gia, Tống Y ... Mộc Dật tạo nên tên tuổi của mình cùng phong cách truyện riêng biệt, đặc biệt là kiến thức về y học phong phú cùa tác giả làm chúng ta khâm phục, mê mẫm trong thế giới y học . Đại Đường Tiểu Lang Trung là bộ truyện mang đậm nét đặc trưng của tác giả. Những năm đầu Đại Đường khai quốc, trong huyện thành Thạch Kính có một hiệu thuốc tên Quý Chi Đường, chủ hiệu thuốc Tả Quý y thuật bình thường, thê tử Lương thị nhu nhược nhút nhát, nhi nữ đanh đá thương đệ đệ, cả nhà sinh hoạt hết sức gian nan, hiệu thuốc ít khách đổ bể tới nơi. Cuối năm rồi trong nhà chỉ có banh bao đen trộn rau dại, còn bị chủ nhà đòi nợ, không nộp được tiền sẽ đuổi khỏi nhà ... Tả Thiếu Dương là nhi tử độc nhất của nhà đó, từ đây y bước trên con đường hành y đầy chông gai, cũng không thiếu bóng hồng bầu bạn. Những năm đầu Đại Đường khai quốc, trong huyện thành Thạch Kính có một hiệu thuốc tên Quý Chi Đường, chủ hiệu thuốc Tả Quý y thuật bình thường, thê tử Lương thị nhu nhược nhút nhát, nhi nữ đanh đá thương đệ đệ, cả nhà sinh hoạt hết sức gian nan, hiệu thuốc ít khách đổ bể tới nơi. Cuối năm rồi trong nhà chỉ có banh bao đen trộn rau dại, còn bị chủ nhà đòi nợ, không nộp được tiền sẽ đuổi khỏi nhà ... Tả Thiếu Dương là nhi tử độc nhất của nhà đó, từ đây y bước trên con đường hành y đầy chông gai, cũng không thiếu bóng hồng bầu bạn. Mời các bạn đón đọc Đại Đường Tiểu Lang Trung của tác giả Mộc Dật. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Đại Đường Tiểu Lang Trung! Mới Cập Nhật Có Thể Bạn Cũng Muốn Đọc Diễm Uyển Mạc Lam Huệ Gọi Ta Sư Phụ Đại Nhân Thám Hiểm Hiệp Hội Hội Trưởng Tiểu Hiệp Khách Mộng Vũ Thập Đại Chưởng Môn A Bố Hữu Đường Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc Thanh Đình Tuyệt Thế Vũ Thần II Đô Úy 都 尉 “Đại Đường Tiểu Lang Trung” lấy bối cảnh vào những năm đầu Đại Đường khai quốc. Khi ấy, hiệu thuốc Quý Chi Đường ở huyện thành Thạch Kính đã tồn tại từ rất lâu, khách khứa ra vào nườm nượp. Ấy thế mà chỉ sau một thời gian, người đến mua thuốc ngày một ít đi. Lí do là vì nhà thuốc bên cạnh bắt đầu mở ra để cạnh tranh với mức giá rẻ hơn, không những thế không biết ai còn đồn đại rằng mua thuốc ở Quý Chi Đường chắc chắn sẽ bị bệnh nan y. Gia đình chủ hiệu thuốc – Tả Quý lâm vào thế bế tắc, không đủ chi phí sinh hoạt. Bữa cơm ngày càng thiếu thốn, chỉ có bánh bao đen trộn với rau dại, chủ nhà thì đòi nợ không ngừng nghỉ. Nguy cơ cả gia đình bị đuổi ra ngoài đường là chuyện chỉ trong nay mai… Không thể đành lòng chứng kiến cảnh kia, Tả Thiếu Dương – nhi tử độc nhất của gia đình đã quyết định lên đường đi tìm thuốc quý. Nếu sở hữu những loại thần dược này, truyền thống của gia định cậu sẽ lại được vực dậy như xưa. Thế nhưng hành trình mà cậu phải trải qua thật sự không hề dễ dàng…

đại đường tiểu lang trung