- Tôi nghĩ vậy, vì tôi không có bất kỳ vấn đề gì với HLV Luis Enrique cả. Lucho đã vài lần điền tên tôi vào danh sách và khi ông ấy tạm nghỉ, tôi cũng được Robert Moreno triệu tập. Nếu vì một lý do khác, Lucho hẳn đã nói với tôi vì ông ấy là một người thẳng thắn.
Bởi vì trước đây chúng tôi đã làm 2 nhà máy Cà Mau rồi, chưa đến 450 triệu đô. Mà ở Cà Mau khó khăn hơn nhiều, đến 1 hạt cát cũng phải chở ra, đường xá thì xa xôi. Hơn nữa, ở vị trí tổng thầu, chúng tôi đã biết cách quản lý để giảm chi phí sản xuất.
Người dân làng chài Nhơn Lý làm du lịch rất nhiệt tình và thân thiện với khách du lịch. Chiều đó, chúng tôi ngược về lại Phú Yên. Tôi xuống núi với tâm trạng tiếc nuối khi đã cố gắng rời khỏi khách sạn từ 4h sáng để lên núi Đại Lãnh canh mặt trời mọc, nhưng
Chiều đó cô ấy có gọi cho tôi nhờ đón con hộ vì trong công ty có chị chuyển dạ sinh sớm, cô ấy phải đưa vào viện. Tôi đồng ý, đưa con về nhà của hai mẹ con. Khi con gái ấn mật khẩu mở cửa vào, tự nhiên lòng tôi chùng lại. Trong phòng ngủ, bức ảnh ngày nào 3 người chụp chung đi công viên, vợ tôi phóng to treo trên đầu giường.
Đêm về tôi không tài nào ngủ được, bao nhiêu ý nghĩ nảy ra trong đầu. Sau đó tôi vẫn trả lại túi cho bạn thân mà không nói gì, đến khi chồng về, tôi hỏi chuyện thì anh trả lời là gọi nhầm máy. Lẽ ra anh gọi cho tôi nhưng trong lúc say bấm nhầm vào số của bạn thân tôi.
cash. Đón ai, không cần nói cũng xoay người, Lâm Túc đã nghe thấy cháu gái gọi mình, bước nhanh tới cửa phòng ngủ, chỉ thấy cháu gái đẩy cái vali con đi ra, ấm ức mong manh nhìn mình"Cô cô, thu dọn xong.""Có chút hành lý?" Lâm Túc tiện tay nhận lấy vali, ánh mắt quét một vòng phòng ngủ, ga trải giường vỏ chăn đều tháo ra, chỉ còn khung chính là ổ nhỏ 3 năm từng góc Lâm Sanh đều rất quen thuộc, cô lưu luyến rời khỏi phòng khách, vừa quay đầu nhìn phòng khách lần nữa, sau đó mới tiến tới ôm cánh tay cô cô, nhỏ giọng lầm bầm"Nói không chừng sau này sẽ trở lại.""Sanh Sanh, con có biết cái gì gọi là vui quên cả trời đất không?" Tiêu Tử Ngọc đi tới, trêu ghẹo "Thành phố S có người yêu, con còn có thể nhớ quay lại?""Con muốn trở về thì trở về, dì Tiêu nếu như cứ phá bệ nhà con, coi chừng bốn mươi tuổi cũng không ai thèm lấy." Lâm Sanh hướng về phía Tiêu Tử Ngọc làm mặt hung thần ác Tử Ngọc giận mà cười, bước một bước thật lớn nhào tới Lâm Sanh trốn sau lưng Lâm Túc, ngón tay co lại tàn bạo búng lên trán Lâm Sanh, cười mắng"Con-tên láu cá, còn dám trù dì.""Cô cô, dì Tiêu lại ăn hϊế͙p͙ con!"Cháu gái nhỏ cáo trạng, Lâm Túc bật cười, cũng phối hợp theo, che trở trước mặt cháu gái, cười nói"Lại ăn hϊế͙p͙ Sanh Sanh, trừ tiền lương của em."Lâm Sanh dương dương tự đắc, khẽ hừ hừ"Dì Tiêu, dì có nghe không, trừ tiền lương của dì."Đối với hành vi có khi thật ấu trĩ của hai cô cháu, Tiêu Tử Ngọc liếc mắt, đem vali qua cạnh Lâm Túc, miệng mỉa mai"Cô cô là đại lão bản, cháu gái thời gian tới cũng là đại lão bản, tôi đây chỉ là một thư ký nho nhỏ không thể trêu chọc mấy người, tôi đi được chưa ."Tiêu Tử Ngọc vừa đi mấy bước liền quay đầu nhìn Lâm Sanh, bên môi là nụ cười âm hiểm"Đúng rồi, Sanh Sanh bé nhỏ, dì còn muốn nói với con một việc, suốt quãng đường trở về thành phố S cũng chỉ có hai người chúng ta.""Dì với con?" Lâm Sanh sửng Tử Ngọc nở nụ cười âm hiểm, còn muốn nói gì đó nhưng "bá đạo tổng tài" đã dùng ánh mắt quét qua, đầy cảnh cáo, Tiêu Tử Ngọc tự động im miệng."Cô cô có việc, con về trước đi." Lâm Túc giơ tay xoa đầu vai cháu gái "Trêи đường về cẩn thận, ở công ty nghe dì Tiêu nói."Thôi xong, cô cô không ở đây, trêи đường về dì Tiêu nhất định ăn hϊế͙p͙ cô, Lâm Sanh chu miệng, hai tay ôm cổ cô cô, thấp giọng hỏi"Khi nào cô cô về?""Mấy ngày nữa sẽ về." Lâm Túc cười khẽ, vỗ nhẹ lưng cháu gái."Cô cô sớm về nha, con một mình ở LT làm việc, con sợ con không làm được." Lâm Sanh lo lắng nhất chuyện này, không phải cô không có tự tin, mà thật sự kinh nghiệm không bao nhiêu, không có đủ sức."Không phải con muốn làm nữ cường nhân sao?"Lâm Sanh gật đầu"Giống cô cô.""Vậy được rồi, đây chính là cơ hội tốt, phải tin tưởng chính mình." Lâm Túc khẽ căn dặn cháu gái "Trong công việc gặp phiền phức gì Dì Tiêu sẽ giúp con, hoặc gọi điện thoại cho cô cô.""Dạ." Lâm Sanh buồn rầu vẻ cháu gái thật giống như không đủ lòng tin chính mình, Lâm Túc khẽ cười, sóng mắt lưu chuyển, nhẹ giọng hỏi"Còn muốn ở bên Hứa Nam không?""Muốn!" Lâm Sanh thốt lên."Nếu muốn bên nhau vậy con phải cố gắng, mặc kệ mệt thế nào cũng không thể dể dàng buông bỏ, chờ con đứng cùng độ cao với Hứa Nam, con đường của hai đứa sẽ đi được xa hơn." Lâm Túc mỉm cười, khẽ đẩy gò má cứ dính lấy mình rồi cọ tới cọ lui cô cổ vũ, Lâm Sanh giống như được kϊƈɦ thích, hò hét"Con sẽ cố gắng!"....Ngày cuối cùng tháng Hoan và Diệp Đồng bàn xong chuyện hợp tác, cũng thành công ký được khách hàng mới, theo lịch trình đã kế hoạch , ngày mai lái xe trở về, vừa hay sẽ kịp buổi tối tới thành phố Z, vất vả mệt nhọc qua đi có thể mỹ mãn nghỉ ngơi, ngủ một người ở bên ngoài chúc mừng một về khách sạn, Diệp Đồng do uống chút rượu nên trở về phòng nghỉ trước, La Hoan không có trở về, nhìn theo Diệp Đồng lên lầu liền xoay người tìm kiếm xung quanh, nhìn thấy dáng người tao nhã ngồi trêи sofa ở góc khuất, lúc này chỉ tiếc rèn sắc không thành thép, bước nhanh tới chỗ người Hoan ngồi xuống, nhìn thấy người kia vẫn dáng vẻ lạnh nhạt như trước, hung hăng trừng mắt, đi thẳng vào chủ đề"Lâm Túc, chị còn chưa định ngả bài à?""Hữm?" Lâm Túc ngước nhìn La Hoan tức giận"Chị tới 6 ngày rồi, mỗi ngày đều ở sau lưng nhìn trộm, chị không sợ lâu dài bị chai chân à?""Chỉ cần nhìn như vậy, cũng rất tốt."Hoàng thượng không vội thái giám đã vội, La Hoan trắng mắt liếc nhìn Lâm Túc, bất đắc dĩ hỏi"Lẽ nào cứ nhìn em ấy như vậy, nhìn cả đời?"Lâm Túc trầm ngâm không nói, gương mặt xinh đẹp kia đã rút đi nụ cười thản nhiên, thở dài khe khẽ, giọng có chút trầm"Cái kết trong lòng hai năm, như gai nhọn đâm sau vào lòng em ấy, không dễ dàng rút ra."La Hoan cau mày nói"Vậy chị đi rút đi, chị không rút, mãi mãi đều nằm đó.""Chị biết.""Lâm Túc, chị thừa nhận đi, chị chết vì sĩ diện, sẽ khổ thân."Bạn bè nhiều năm, La Hoan đương nhiên hiểu rõ Lâm Túc tính tình cực kỳ ẩn nhẫn, người đó cho dù nỗ lực nhiều thế nào đi nữa, cũng tuyệt đối không nói ra miệng một câu, chỉ ở phía sau âm thầm cống hiến không cầu hồi không nói, ai mà biết?Không nghe tiếng đáp lại, La Hoan nhìn chằm chằm Lâm Túc ngồi ở đối diện, sâu bên trong đôi con ngươi kia không ai nhìn ra được nông sâu, vẫn không có bất kì biến hóa dị thường gì, ngẫm lại một chút, lại hỏi"Lâm Túc, có phải chị còn cố kỵ gì không?"Cho nên mới do dự, không dám thử đi rút gai đã cắm rễ thật sâu trong đáy lòng Diệp Đồng, cũng chính là gai nhọn trong lòng mình, hiện tại thì Lâm Túc ngay cả dũng khí đi gặp Diệp Đồng cũng không có, khỏi nói đi rút gì đó."Cố kỵ?" Nghe thấy lời La Hoan nói, Lâm Túc nhướng mày "Có thể thật sự có chút cố kỵ."Nói trúng rồi, La Hoan khá ngạc nhiên vừa vỗ tay nói"Chị là người mạnh mẽ, rốt cuộc cố kỵ gì, đừng có lề mề, lại tiếp tục khổ chị, khổ Đồng Đồng, chị mệt cậu ấy cũng mệt.""Chị..." Lâm Túc định nói lại dừng."Đến lúc này, chị cái gì mà chị, Đồng Đồng ở trêи, số phòng chị biết rõ." La Hoan nhanh chóng ngắt lời, hận không dắt tay Lâm Túc đi."Thì coi như hai người không mệt, em làm người quan sát, hai năm qua, nhìn hai người dằn vặt lẫn nhau, em thay hai người cảm thấy mệt tâm."Khi thấy gương mặt Lâm Túc khôi phục vẻ không lạnh không nhạt, lời chỉ trích đến bên môi, La Hoan nuốt vào trong bụng, bất đắc dĩ xua tay"Bỏ đi, bỏ đi. Làm bạn bè, em sợ chị rồi."La Hoan buông tay ra hiệu"Trước tiên nói ra cố kỵ trong lòng chị, em nhanh chóng giúp chị giải quyết hết, hoặc giảng giải cho chị, miễn cho chị để tâm những thứ vụn vặt, để cho Đồng Đồng nhà em lại chờ đợi thêm một cái hai năm nữa.""Cố kỵ." Lâm Túc nhỏ giọng Hoan thúc giục"Mưa gió đều qua rồi, chị còn cố kỵ gì nói mau.""Thật ra cũng không có cố kỵ gì." Lâm Túc có chút bất đắc dĩ nở nụ cười "Chị không còn trẻ nữa...""Đúng đúng đúng." đầu óc La Hoan nhanh chóng xoay chuyển, lần thứ hai cắt đứt lời Lâm Túc, trừng mắt "Em biết, cố kỵ của chị là tuổi tác đúng không?""Chị đã ba mươi lăm tuổi, cuộc đời đã đi qua một nửa, Đồng Đồng còn trẻ." Lâm Túc nhíu mày, không có trả lời cũng không có phản ứng "Nếu như đây được coi là cố kỵ, đó chính là cố kỵ."La Hoan cái hiểu cái không, thật ra ngẫm lại, cũng có thể hiểu rõ cũng như lý giải cố kỵ của Lâm ba mươi lăm tuổi, Diệp Đồng hai mươi bảy tuổi, tuổi tác hơn kém nhau 8 tuổi, lại cảm giác sâu sắc nhất lúc tách tháng trôi qua, một gần vào trung niên, một đang thanh là ích kỷ lại vô tư, cô kỵ trong lòng Lâm Túc, không muốn làm trễ nãi Diệp Đồng, nên hai năm qua, Lâm Túc cực lực khắc chế tình cảm của mình, đối với Diệp Đồng nhớ nhung nhưng không gặp, trốn tránh không nhìn Hoan tiếc nuối, nhẹ giọng phản bác"Vì sao chị còn muốn gặp cậu ấy, còn muốn tìm đến cậu ấy?"Lời này giống như Lâm Túc hỏi chính lòng mình, Lâm Túc trầm mặc một lúc lâu, tựa hồ nghĩ đến gì đó, gương mặt nở nụ cười nhàn nhạt"Bởi vì, chị đến đem em ấy về.""Chị không phải có điều cố kỵ sao!"Lâm Túc cười vui vẻ, nói nhỏ"Cho dù có điều cố kỵ, chị cũng không khống chế được chính mình."Thân bất do với mâu thuẫn của Lâm Túc, La Hoan cảm thấy đầu muốn phình to"Vậy em còn khuyên chị cái gì, chị trực tiếp đem người mang về đi.""Thật sự dễ dàng như vậy thì tốt rồi."Nghe nói thế, La Hoan giật mình sửng sốt, giơ tay lên vuốt cằm, biểu cảm bối rối"Quả thật không dễ dàng vậy, vất vả lắm Đồng Đồng mới đứng vững ở thành phố Z, ở công ty XS phong thủy khởi sinh*, cậu ấy có thể sẽ không vì chị buông bỏ sự nghiệp của mình."*Làm việc suông sẻ thuận lợi."Không sao cả." Lâm Túc nở nụ cười nhàn nhạt "Chờ em ấy buông xuống, chung quy sẽ theo chị trở về."La Hoan liếc Lâm Túc"Chị tự tin vậy à?"Lâm Túc chỉ cười không nói."Coi như em chưa nói gì." La Hoan đỡ phụ nữ ngồi ở đối diện cô, tự tin từ trong ra ngoài, bất kể là bên ngoài quần áo hay khí chất đều hướng tới sự trang nghiêm nhã nhặn, vừa toát ra sự lãnh diễm cao quý, chưa bao giờ thiếu tự Hoan nghĩ tới gì đó, gõ bàn, nhắc nhở"Chiều nay tụi em về, hôm nay là ngày cuối, chị định làm thế nào, cứ nhìn nhìn không gặp cậu ấy?""Không vội." Lâm Túc lắc đầu."Ý của chị, trở về rồi nói?""Trở về rồi nói."La Hoan gật đầu"Em đây chúc chị thật nhiều may mắn, sớm dỗ Đồng Đồng về.""Cảm ơn." Lâm Túc cười Hoan trừng mắt"Còn nữa nha, đừng có cố kỵ xoắn xuýt gì đó, hai năm qua em coi như rõ ràng, trong lòng Đồng Đồng cũng chỉ có chị.""Ừ, chị biết." Lâm Túc khẽ cười."Chị biết cái gì." hai mắt La Hoan hướng lên, đang tính đảo xuống thì liếc về hướng dáng người đứng lặng cách đó không Hoan vô thức rụt đầu về nhưng không còn kịp, người kia thấy cô hiển nhiên rất kinh ngạc, đối với cô khẽ cười, chậm rãi đi về phía bên này, La Hoan nhanh chóng nhìn quanh, hai người đã ở nơi xa nhất đường lớn, không có chỗ trốn."Sao vậy?"Lâm Túc phát hiện La Hoan không thích hợp lắm, đang muốn theo tầm mắt của La Hoan quay đầu nhìn bị La Hoan đưa tay ngăn cản tầm nhìn, Lâm Túc quay đầu ánh mắt nghi ngờ nhìn La Hoan, đã thấy La Hoan trưng vẻ mặt có chút chán đời*.*生无可恋 sinh không thể yêu từ ngữ trêи mạng, ý tứ là chỉ cuộc sống không còn bất kì người và chuyện gì có thể lưu luyến, sinh mệnh đã không còn ý Hoan nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, mỗi câu mỗi chứ nói"Lâm Túc, chị toi rồi."
Nhận thư bàn giao công việc tâm tư rối bời, Lâm Sanh tiếp tục tập trung tinh thần khẩn trương làm việc. Hôm nay 14 tháng 5, cách cuối tháng khoảng nửa tháng, cô muốn dành thời gian để hiểu các hoạt động và các hạng mục của công ty, hiểu rõ các loại báo cáo, cuối tháng nhất định bận rộn càng không thể xuất hiện một con số một phân tiền sai lầm. Quá tập trung, thời gian cứ thế trôi qua, tiếng chuông tan tầm 5 giờ vang lên. Lâm Sanh từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, tối nay còn phải nấu cơm tối cho Hứa tiểu thư, cô suy nghĩ một hồi, lấy điện thoại trong túi xách ra, gởi tin nhắn cho Hứa tiểu thư, hỏi khi nào Hứa tiểu thư tan tầm, cô cảm thấy Hứa tiểu thư trăm công nghìn việc chắc chắn sẽ không cùng cô cùng nhau tan tầm. Lật tới tin nhắn thực đơn tối qua Hứa tiểu thư gởi cho mình, Lâm Sanh nhìn bằng nửa con mắt. Hứa tiểu thư đã gởi 4 chữ. 'Đêm nay ăn chay.' Còn đưa cô 100 đồng tiền đồ ăn, ăn chay ở đâu dùng tới 100 đồng. Cô hoàn toàn hết đường lui rồi, hôm qua ban đầu muốn mời Hứa tiểu thư tới nhà ăn một bữa cơm, cô vất vả mua một đống đồ ăn về, kết quả không thành, lần này tiếp tục ăn, đừng lãng phí. Lúc này có người gõ cửa. "Xin chào, kế toán Lâm." "A, chào, vào đi." Lâm Sanh đặt điện thoại xuống, nhìn cô gái trẻ ngoài cửa, cô gái này quần áo rất trẻ trung trang điểm xinh đẹp, áo sơ mi phối với quần jean, đơn giản sạch sẽ. Cười rộ lên rất rực rỡ, trong đám mỹ nhân của công ty cũng có vẻ đặc biệt riêng, thoạt nhìn là sinh viên mới ra xã hội. Cô gái trẻ đi tới, đem văn kiện trong tay đặt lên bàn làm việc của Lâm Sanh, ưỡn mặt ra nói "Kế toán Lâm, những tài liệu này là chủ quản Hoàng bảo em trước khi tan tầm đưa tới, là bản báo cáo hàng năm của năm ngoái, với báo cáo quý của năm nay, báo cáo hàng tháng của 4 tháng trước." "Nhiều như vậy?" Lâm Sanh lẩm bẩm, cô thuận tay cầm một bản báo cáo, nhìn một chút lại ngẩng đầu lên hỏi "Em tên gì?" Chống lại ánh mắt Lâm Sanh, cô gái trẻ vội vàng rũ mắt xuống, khuôn mặt trắng noãn hiện vẻ sợ hãi, giọng có chút lắp bắp "Kế toán Lâm, em... em tên là Ngô Phân, mới vào công ty chưa lâu, còn là thực tập sinh." Thực tập sinh, thảo nào nhìn còn trẻ như vậy. Nhớ tới lúc cô vẫn còn là thực tập, ở công ty cũng giống Ngô Phân nhát gan sợ phiền phức, gặp người liền tránh, nhìn ai cũng sợ, đều là người từng trải. Sợ làm cô gái nhỏ này sợ, Lâm Sanh lộ ra vẻ mặt tươi cười, giọng cực kỳ ôn nhu. "Ngô Phân đúng không, chị cũng mới tới công ty, em không cần gọi kế toán Lâm, gọi Lâm Sanh là được rồi, còn nữa, đừng khẩn trương, thả lỏng chút, người trẻ phải can đảm mặt dày lên, thể diện không thể làm cơm ăn." Ngô Phân do dự, sợ hãi nói "Em gọi chị chị Lâm, có thể không?" Lâm Sanh gật đầu cười "Đương nhiên có thể, rất hân hạnh được quen em." Ngô Phân cười xấu hổ "Em cũng rất hân hạnh được biết chị, chị Lâm, chị còn chưa tan tầm sao?" "Chị cũng vừa muốn tan tầm." Lâm Sanh quơ quơ bản báo cáo trong tay, bộ dạng than thở. "Em coi, chủ quản Hoàng bảo em đem một đống tài liệu qua đây, cái này chính là muốn giết chết chị, chị không thể tan ca sớm nha ~" "Chị Lâm, đã tới giờ tan ca, chị có thể không cần phải làm thêm giờ." Ngô Phân bị Lâm Sanh chọc cười, cảm giác khẩn trương đều biến mất, kế toán mới tới tính tình rất tốt, xem ra rất dễ thân cận. Lâm Sanh buông bản báo cáo "Em có về không hay ở lại tăng ca?" Ngô Phân miễn cưỡng cười cười "Tăng ca, mới vào làm còn rất nhiều điều không hiểu." "Phải tự tin chuyên cần mới có thể bổ sung những thứ kia." Lâm Sanh từ trước tới nay đối với thực tập sinh đều phá lệ quan tâm, "Được rồi, có cái gì không hiểu, em cũng có thể tới hỏi chị." Hai mắt Ngô Phân sáng rực lên, mặt e lệ "Thật sao, mà vậy cũng ngại lắm." Lâm Sanh cười cười, đút kết 3 năm đi làm của mình, Lâm Sanh nghiêm túc nói "Ở công ty học kinh nghiệm, tặng em 7 chữ gan dạ mặt dày mở miệng trước." "Em nhớ kỹ rồi, cảm ơn chị Lâm." nghe xong Lâm Sanh nói, máu tràn đầy sức sống, "Công việc còn chưa làm xong, em đi làm trước." Lâm Sanh gật đầu "Ừ, em đi đi." Nhìn Ngô Phân trong nháy mắt hai mắt sáng lên, sao cô có cảm giác dụ dỗ trẻ nhỏ nhỉ? Làm kế toán cái gì, cô hẳn là nên đi bán hàng đa cấp. Điện thoại rung lên. Lâm Sanh mở khóa nhìn, Hứa tiểu thư lời ít ý nhiều, nhắn lại 2 chữ. 'Không biết.' Không biết lúc nào tan ca, vậy tối nay cô tan ca cũng không có gì làm, Lâm Sanh nhún vai, cầm đống báo cáo Ngô Phân mới đưa tới, từng tờ từng tờ nhìn thật kỹ, cô xác định bản báo cáo không có sơ hở, mặc dù chỉ là một tỷ lệ rất nhỏ,nhưng cũng không thể loại bỏ ngoài ý muốn. Thoáng qua thời gian đã đến 8 giờ. Lâm Sanh xoay cái cổ tê dại, mới phát hiện bên ngoài trời đã tối. Cô đứng dậy, lắc hông đá đá chân. Thất nghiệp một tháng, đã lâu không có chuyên tâm làm việc, phòng làm việc của cô không lớn, có cửa sổ sát đất, Lâm Sanh lặng lẽ đi tới trước cửa sổ. Nhìn cảnh đêm của thành phố này, ánh đèn rực rỡ, đẹp không sao tả xiết, mà cô ở thành phố này chỉ là một hạt cát bé nhỏ không đáng kể. Chính là một hạt cát tầm thường, cũng có cuộc sống không bình thường. Từ khi ở trên đường gặp phải Hứa tiểu thư, Lâm Sanh thấy cuộc sống của mình hoàn toàn lộn xộn, hàng xóm nhà bên là cấp trên của cấp trên của cấp trên của cô. Cuối cùng là Đại Boss. Lâm Sanh chợt nhéo bắp đùi, không có tiền đồ, run cái gì mà run! Sợ cái gì mà sợ, đại lão bản thì sao, có thể ăn thịt cô à! Đối nhân xử thế phải có nguyên tắc, phải có giới hạn, ôm đùi cái loại chuyện này nhất định không thể làm, càng không thể vì chút tiền nhỏ liền khom lưng. Chí ít trước khi khom lưng, phải để cho cô nguyền rủa chết cái gã đã trừ tiền thưởng cuối năm của cô! Không trừ tiền thưởng cuối năm của cô, cô cũng sẽ không từ chức, không từ chức, cô cũng sẽ không ở trên đường đụng phải Hứa tiểu thư, không đụng Hứa tiểu thư, hai người cũng sẽ không quen nhau, không quen cũng không tới XS phỏng vấn, không phỏng vấn... Điện thoại đột nhiên rung lên, Lâm Sanh cầm lên, 8 giờ 10 phút, hừm, đã tới giờ, cô về nhà nấu cơm cho Hứa tiểu thư. Lâm Sanh thu dọn xong bàn làm việc, tắt máy tính, cầm túi xách rồi đi ra ngoài, phòng làm việc lớn như vậy đã không còn một bóng người, những đồng nghiệp khác đều ra về rồi. Khổ tận cam lai, bây giờ chịu khổ, cam của sau này sẽ chuẩn bị nhận. Lâm Sanh ngẫm lại ý chí chiến đấu liền sôi sục, cô đợi thang máy, phía sau truyền tới tiếng 'lộc cộc lộc cộc' quen thuộc, thân 'hổ' Lâm Sanh chấn động, giọng ôn nhu khe khẽ vang lên "Lâm Sanh, em chưa tan tầm sao?" Khóe miệng Lâm Sanh giật giật, cô đang đợi thang máy thôi, vì sao cô đi tới chỗ nào cũng có thể gặp hai vị lãnh đạo. Lâm Sanh giữ bình tĩnh như thường, xoay người mỉm cười chào hỏi "Hứa tổng, Diệp tổng." Diệp Đồng tò mò, hỏi "Lâm Sanh, không phải em nói đêm nay có việc sao?" Mặt Lâm Sanh cứng đờ. Dường như cô thấy khóe miệng Hứa tiểu thư vẽ ra đường cong nhìn có chút hả hê, 'Đinh' một tiếng thang máy mở ra, Lâm Sanh diễn trò vội vào thang máy, cô ra vẻ vội vàng, vội vã nói "Diệp tổng, Hứa tổng, tôi còn có việc, đi trước." Cũng không đợi hai vị lãnh đạo lên tiếng, Lâm Sanh đi nhanh tới thang máy thoát khỏi tình huống lúng túng này. Diệp Đồng cười cười "Thật thú vị." Hứa Nam gật đầu "Quả thực thú vị." Hầm giữ xe bên dưới, Lâm Sanh vừa giải thoát 'Hãn huyết bảo mã' liền nhận được tin nhắn của Hứa tiểu thu 'Còn có việc, làm cơm, chờ thông báo.' Lâm Sanh chừng chừng nhìn điện thoại "Còn chờ thông báo, thật sự coi tôi như bảo mẫu." Về đến nhà đã 9 giờ, Lâm Sanh ngồi tê liệt trên sofa một hồi, sau đó đi tắm, cũng đã 10 giờ, điện thoại vẫn không có động tĩnh. Đã trễ thế này, Hứa tiểu thư còn chưa gởi tin qua, quả nhiên là đại lão bản của công ty, trăm công nghìn việc cả cơm cũng không có thời gian ăn, thảo nào dạ dày không tốt. Tháng 9 kì thi trung cấp kế toán, còn 4 tháng, vì cuộc sống tương lai càng tươi đẹp hơn, Lâm Sanh đút kết kinh nghiệm xương máu, thất nghiệp bao lâu thì hư hỏng bấy lâu, cô quyết định không thể tiếp tục trượt dài nữa, phải đọc sách lướt đề. Mở sách làm đề. Trong lúc Lâm Sanh từ trong biển đề lấy lại tinh thần, cầm điện thoại lên nhìn. Lúc này đã sắp 12 giờ. Trễ thế này Hứa tiểu thư còn ở công ty tăng ca, cơm nước có nên làm không, ăn hay không, Lâm Sanh cầm điện thoại, nhìn chằm chằm dãy số trên màn hình, cô do dự, xoắn xuýt. Gọi hay không gọi? Lâm Sanh phiền não nắm tóc, điện thoại ném lên sofa, túm lấy gối ôm, cắn xé một cách tàn bạo "Không gọi, gọi cái gắm, chuyện không liên quan tới mình, mình lo lắng làm gì. Qua 10 phút, Lâm Sanh yên lặng nhặt điện thoại về, cô cảm thấy, với tư cách làm thuê, bảo mẫu cần phải quan tâm một chút, thật lâu cố chủ vẫn chưa về. Lâm Sanh lấy hết dũng khí, dùng nhất dương chỉ, bấm điện thoại, qua 5 giây, điện thoại thông, truyền tới giọng Hứa tiểu thư "Lâm Sanh." Từ giọng khàn và nhỏ đầy bình tĩnh của Hứa tiểu thư, Lâm Sanh nghe được hình như Hứa tiểu thư có hơi mệt mỏi, tăng ca tới giờ này, không mệt mới là lạ. "Lâm Sanh?" "Ừm, đại lão bản, tôi chỉ muốn hỏi cô một chút, có muốn nấu cơm không?" Dù sao cũng đã làm. Hứa Nam cùng Diệp Đồng trao đổi xong vấn đề tài chính, Diệp Đồng vừa mới đi, tiểu bảo mẫu liền gọi điện tới, Hứa Nam xoa xoa hai mắt mệt mỏi, trả lời "Đã trễ thế này, không cần làm, phiền lắm." "Ờ, còn chưa tan ca?" "Chưa." Không cần làm cơm, Lâm Sanh nhất thời vui vẻ "Đại lão bản gần đây gần công ty không an toàn, nghe nói có kẻ biến thái chuyên môn đứng chờ con gái sau khi tan tầm, à thời gian cũng tầm lúc này, có mấy người vừa bị cướp tiền vừa bị cướp sắc, coi như cô mang theo dụng cụ phòng sói, cô về nhà cũng phải cẩn thận một chút, hi vọng cô thuận buồm xuôi gió, tạm biệt." 'Quan tâm' xong đại lão bản, Lâm Sanh 'cạch' một tiếng cúp máy, ngáp một cái, thoải mái duỗi người, chuẩn bị đi thoa dưỡng da. Lâm Sanh mới đi tới phòng ngủ, điện thoại chợt vang lên, điện thoại hiển thị 'Hứa tiểu thư'. 'Làm thì làm, gọi điện tôi làm gì, tôi làm cơm không có bồi cô nói chuyện.' Lâm Sanh bĩu môi lẩm bẩm, cô nằm trên giường, vừa mới kết nối. Truyền tới giọng Hứa tiểu thư tức giận "Hạn cho cô 10 phút, chạy xe yêu của cô tới công ty đón tôi." - Hứa tỷ Tới cứu giá, tiểu bảo mẫu v - Ps. Cuối tuần vui vẻ!^^ Tui mới lập một trang Fb để phòng trường hợp bay nick, thím nào thích qua in dấu chân v
Đánh giá từ 25 lượt Bạn đang đọc truyện Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy! của tác giả Ta Là Phong Tử. Tổng tài đại nhân luôn lấy chuyện trừ lương làm lý do áp chế cô làm 'việc khổ cực', làm sao đây? Làm hay không làm? Làm việc xong, Lâm Sanh lặng lẽ móc điện thoại ra, mở vòng bạn bè, từng chữ từng chữ gõ ra 'Tổng tài lại gọi tôi tới nhà chị ấy làm việc! Tổng tài chị ấy nuôi tiểu bạch kiểm! Người phụ nữ đứng sau người phụ nữ thành công... là Tôi! Là Tôi!'Ngoài ra, bạn có thể đọc thêm Tổng Tài Cùng Tổng Giám Ôn Nhu Của Mình của cùng tác giả.
Một tiếng 'Mẹ', là mẹ ruột. Lâm Sanh chờ mẹ vợ, mẹ vợ tới, mẹ ruột cũng tới, này hay rồi, bà thông gia gặp mặt. Còn có thể làm sao, Lâm Sanh cười ngượng ngùng thêm chút xấu hổ, mời hai bà mẹ vào nhà. Hứa phu nhân cùng Lâm phu nhân đều đã qua tuổi năm mươi, bảo dưỡng tốt, phong thái yểu điệu, Hứa phu nhân sinh ra dòng dõi thư hương, một cái nhìn một nụ cười uyển chuyển hàm xúc kể cả hơi thở, khí chất toát ra cao quý thư hương. Mà Lâm phu nhân là giáo sư đại học, Kỷ tiên sinh cũng là giáo sư đại học, hai vợ chồng nửa đời dạy dỗ giáo dục người, học thức uyên bác, kiềm chế vô cùng tốt, đối với sự xuất hiện của con gái chỉ kinh ngạc một chút, theo con gái vào nhà, cùng mẹ con Hứa gia giới thiệu sơ qua, nói năng tự có chừng mực khí chất tao nhã. Không phải người một nhà không vào cùng một cửa, đây là duyên phận, Lâm phu nhân mấy ngày nay biết con gái xử lý hỉ phòng, đúng lúc hôm nay rãnh rỗi đến xem phòng lắp đặt thiết bị thế nào, thiếu đồ hay điện nước thế nào. Lâm Sanh dở khóc dở cười, mẹ cô lúc nào không đi cứ chờ cô ra ngoài thì tới. Hai bà mẹ hai nhà như thể hẹn xong, một chữ không nói quan hệ hai đứa con gái, ngữ khí hai người nói chuyện phiếm làm cho hai đứa con gái nghĩ bởi vì quan hệ bạn bè giữa hai người. Sofa phòng khách bốn người ngồi. Gia trưởng hai bên nói chuyện phiếm, trọng tâm câu chuyện chỉ là chuyện thường nhặt, thỉnh thoảng nhắc tới con gái, chị khen con gái tôi, tôi khen con gái chị. Bầu không khí cực kỳ tốt, điều này làm cho Hứa Nam và Lâm Sanh hai mặt nhìn nhau, khó hiểu. Hai bà 'mẹ' thật ra vừa vào cửa liền phát hiện, đồ trong nhà đều có đôi có cặp, không khó đoán ra kết quả, chỉ là ai cũng không chủ động mở miệng, thẳng cho đến khi Lâm phu nhân âm thầm nhìn hai người, cười dò hỏi "Hai đứa bên nhau sao?" Lời này không chỉ định hỏi ai, Lâm Sanh nhíu mày, đang suy nghĩ trả lời thế nào, ánh mắt Lâm phu nhân xẹt qua người con gái, lại rơi vào Hứa Nam, Hứa Nam tự nhiên minh bạch, gật đầu cười trả lời nói "Dạ phải, dì." Hứa phu nhân cười nói "Hai đứa trẻ tuổi ở bên nhau cũng tốt, giúp đỡ lẫn nhau, hỗ trợ lẫn nhau." "Dạ dạ dạ, dì Hứa nói đúng thật." mẹ vợ hòa giải, Lâm Sanh vội vàng phụ họa. Lâm phu nhân nhìn con gái ngồi bên cạnh, ánh mắt hàm chứa ý oán trách, vỗ vỗ tay Lâm Sanh "Sanh Sanh, Nam Nam chăm sóc con, khi nào rãnh, mời Nam Nam về nhà chúng ta ăn bữa cơm." Vẫn là mẹ ruột có năng lực, hôm qua còn nghĩ làm sao dẫn Hứa Nam về nhà một chuyến, nhưng Hứa Nam là đại lão bản công ty, vẫn luôn bận rộn, Lâm Sanh không làm chủ được, ngẩng đầu hai mắt mong đợi nhìn Hứa Nam ngồi ở sofa đối diện. Con gái đưa ánh mắt nhìn sang, Lâm phu nhân cũng vậy, liên hiệp với ánh mắt ngạc nhiên của Hứa phu nhân nhìn qua con gái, Hứa Nam sắc mặt ung dung, khẽ cười nói
Editor Min Giới thiệuLâm Sanh bị cấp trên tính kế, cô tức giận, nghỉ thất tình lại thất nghiệp, xui xẻo vô cùngMà còn có chuyện xui xẻo hơn xảy ra, cô lại không thể nào làm khác đi tại đang làm việc dưới trướng của tổng tài mà mình từng đắc tội, khổ không thể tổng tài đại nhân luôn lấy chuyện trừ lương làm lý do áp chế cô làm 'việc khổ cực', làm sao đây? Làm hay không làm? Làm việc xong, Lâm Sanh lặng lẽ móc điện thoại ra, mở vòng bạn bè, từng chữ từng chữ gõ ra 'Tổng tài lại gọi tôi tới nhà chị ấy làm việc! Tổng tài chị ấy nuôi tiểu bạch kiểm! Người phụ nữ đứng sau người phụ nữ thành công... là Tôi! Là Tôi!'Ngang ngang ngang ngược tổng tài x tiểu tiểu tiểu nhân viên quèn, tổng tài cùng nhân viên quèn hằng ngày vừa nói nhiều vừa ngọt ~Nhân vật chính Lâm Sanh tiểu nhân viên quèn kiêm bảo mẫu x Hứa Nam đại tổng tàiPs. Tổng tài ngự tỷ sở thích ăn hiếp tiểu nhân viên, đấu khẩu suốt ngày và tất nhiên phần thắng nghiêng đại tổng tài.
tổng tài lại gọi tôi đến nhà chị ấy